Chương 22:
Kiều Tinh Tinh lén lút thu hồi mấy trò thử nghiệm của cô đi, an phận đánh rank hai hôm với Vu Đồ.
Chớp mắt đã tới ngày diễn ra trận chung kết KPL.
Thời gian trận chung kết bắt đầu là 3h chiều, 2 rưỡi Kiều Tinh Tinh đã ngồi chờ trong phòng nghe nhìn. Cô mở nền tảng live stream ra trước, sau đó liền lôi kéo Vu Đồ nghiên cứu xem nên đặt tiền cho đội nào.
Trận chung kết lần này diễn ra giữa hai đội là Lạc Thần và Thiên Cung. Mà Thiên Cung chính là đội mà game thủ chuyên nghiệp Hạ Tuyết Kiều Tinh Tinh thích đang đầu quân.
Cho nên về mặt tình cảm thì nên ủng hộ Thiên Cung.
Nhưng cô có mười vạn đồng tiền trong game, tích khổ tích sở nhờ đánh thường và đánh rank mỗi ngày mới được đấy. Bao nhiêu tiền như thế, làm theo cảm tính sao được. Vì thế cô cẩn thận xem hết tin tức và tin ngồi lê đôi mách trước giờ thi đấu, còn nhìn trộm thầy Vu ngồi ngay cạnh mình một tí.
Vừa hay cô thấy thầy Vu đặt hết tiền trong game cho đội Lạc Thần.
“Cậu cược hết tiền cho Lạc Thần à?”
“Trạng thái của họ tốt hơn, Lạc Thần là quán quân của giải mùa xuân, kinh nghiệm cũng phong phú hơn.”
Kiều Tinh Tinh không phục nói: “Trạng thái của Hạ Tuyết cũng rất tốt mà.”
Cho nên mới hơi không vừa mắt. Vu Đồ nói: “Muốn thắng thì cược cho Lạc Thần, xác suất lớn. Ủng hộ thần tượng thì cược cho Thiên Cung.”
“Thế không được.” Kiều Tinh Tinh vẻ mặt nghiêm túc, “Tớ là một người đu idol có lí trí đấy.”
Cô rốt cuộc nên tin tưởng thần tượng hay là tin tưởng học thần nhỉ?
“Thôi, tớ cược cho Thiên Cung vậy, hai đứa mình cùng cược hết cho Lạc Thần thì chán lắm.” Kiều Tinh Tinh cược xong, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu cô, cô hứng thú bừng bừng đề nghị, “Hay là tụi mình cũng đánh cuộc đi? Đội của ai thua thì phải đồng ý với yêu cầu của bên còn lại nhé? Có vẻ thú vị hơn.”
Vu Đồ đã sớm thờ ơ với cái kiểu liên tục nảy ra ý mới này của cô, “Được thôi.”
Anh chỉ vào màn hình lớn, “Bắt đầu rồi.”
.
Đúng ba giờ, trận thi đấu chính thức bắt đầu.
Trận chung kết quả là trận chung kết, đánh đến hoa cả mắt và cực kì kịch liệt. Kiều Tinh Tinh vốn dĩ quy củ ngồi trên sofa cùng với Vu Đồ, xem một lúc thì cô trượt xuống ngồi trên thảm, ôm đầu gối xem không chớp mắt.
Ba ván đầu Lạc Thần và Thiên Cung đánh tỉ số 2 : 1, Kiều Tinh Tinh hơi lo lắng. Trận chung kết sử dụng quy định đánh bảy thắng bốn, nếu Thiên Cung thua thêm ván nữa, thì sẽ rất khó để gỡ gạc lại.
Cũng may ván thứ tư Thiên Cung có khởi đầu rất thuận lợi, hai đợt giao tranh tổng đầu đều có lời. Đợt xông lên cả team thứ hai Hạ Tuyết còn được triple kill, trái tim làm fan của Kiều Tinh Tinh quả thực nổ tung.
“Hạ Tuyết lợi hại lắm luôn! Phải tớ chắc đã chết cả trăm lần rồi.”
Nhưng Lạc Thần dù sao cũng là quán quân của giải mùa xuân, không chút hoang mang khi đối mặt với hoàn cảnh bất lợi, rất nhanh đã phục kích lại cực kì xịn xò trong đợt đánh team tiếp theo, ngay sau đó lại giành được bạo quân, lập tức nhận được rất nhiều vàng và kinh nghiệm.
Thế cục nhất thời lại khó bề đoán biết được.
Tâm tư Kiều Tinh Tinh lại cuống lên lần nữa, cô quay đầu hỏi Vu Đồ, “Lạc Thần thật sự rất ổn đấy, cậu cảm thấy……”
Giọng cô đột nhiên dừng lại.
Trên chiếc sofa đằng sau, Vu Đồ đang dựa vào ghế, đã nhắm hai mắt lại tự lúc nào.
Thế này là…… ngủ rồi à?
Kiều Tinh Tinh cầm lấy điều khiển từ xa tắt tiếng đi, sau đó lén lút bò từ thảm lên sofa, khoanh chân ngồi ở một bên nghiêm túc nghiên cứu anh.
Lông mi anh rất dài rất dày, cho nên đôi mắt luôn có vẻ vô cùng sâu thẳm. Kiều Tinh Tinh hơi ghen tị một tí, lông mi cô cũng dài, nhưng lại không dày lắm, lần nào cũng phải chuốt tỉ mỉ rất lâu. Một thằng đàn ông có lông mi đẹp thế làm gì, chẳng thà tặng cô đi.
Lông mày anh thon dài và có vẻ đầy sự cương nghị, cho nên anh luôn có dáng vẻ rất cứng cỏi. Chỉ là lúc này mi tâm anh khẽ nhíu lại, tựa như có điều gì lo lắng, đến ngủ cũng không thoải mái được.
Kiều Tinh Tinh nhíu mày, dạo này cậu ấy rất mệt ư? Xem trận thi đấu kịch liệt như thế còn ngủ được.
Nhưng cậu ấy bận gì mới được nhỉ?
Từ lúc đi công tác về, ngày nào hơn 6h là anh đã về rồi. Kiều Tinh Tinh thật ra định hỏi anh, có phải anh còn bận việc bên viện hàng không vũ trụ không, sao đã quyết định từ chức rồi mà vẫn còn phải bận. Nhưng nghĩ tới nguyên nhân đợt trước họ giận nhau bỏ đi, cô lại không hỏi ra lời được nữa.
Kiều Tinh Tinh yên lặng nhìn anh hồi lâu.
Thôi, kệ cậu ấy bận chuyện gì đi. Bận gì cũng tốt mà, còn trẻ, hơi mệt một tí cũng rất bình thường. Ai mà không phải chạy đua chứ? Lúc cô bận ấy à, mấy ngày liền cô chỉ được ngủ 3-4 tiếng ấy chứ.
Nhưng quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cậu ấy thật sự hơi chướng mắt.
Cô ngẫm ngợi, lấy di động ra chụp một tấm ảnh của anh, sau đó cô mở phần mềm photoshop, thuần thục xóa nếp nhăn giữa mày anh và loại bỏ quầng thâm dưới mắt.
Nhưng sao cứ kì kì vậy nhỉ, nhìn kiểu gì cũng thấy chưa photoshop còn đẹp hơn là sao?
Cô so ảnh chụp với người thật một chút, back lại photoshop lại từ đầu. Lần này cô càng cẩn thận hơn, dùng kinh nghiệm photoshop ảnh của một minh tinh đang hot như cô, nhưng thành quả vẫn không khiến người ta thấy vừa ý.
Ồ, chắc là tại góc chụp không đúng, không đủ chính diện.
Chụp lại tấm khác là được.
Cô ngồi quỳ, cúi người chụp thẳng mặt Vu Đồ. Nhưng cô đã xem nhẹ độ mềm mại và co dãn của sofa, cô không ngừng điều chỉnh góc độ một lúc, bỗng dưng trọng tâm không vững, cô lại còn ụp cả người lên người Vu Đồ.
Cô ngây cả người ra, cứng đờ mấy giây nằm đè lên Vu Đồ.
Cơ thể dưới thân cô ấm áp mà cứng rắn, thể hiện rõ được sự mạnh mẽ của riêng phái nam. Trái tim cô hoảng hốt đập thình thịch mấy lần mới bình tĩnh hơn một chút.
Vu Đồ dường như không có động tĩnh gì.
Cô ôm tâm lý may mắn nghĩ thầm, chẳng lẽ cậu ấy không bị cô va cho tỉnh luôn hả?
Cô chuyển người định ngồi dậy, nhưng ngay giây tiếp theo, một bàn tay nóng rực hữu lực liền cầm lấy cổ tay cô.
Cô nhất thời dừng động tác lại, nhưng bàn tay nắm lấy cổ tay cô lại không chuyển động, chỉ nắm lấy rất chặt thôi.
Một hồi lâu sau, cái tay kia mới vừa dịu dàng lại vừa kiên định nâng cô lên khỏi người anh.
Kiều Tinh Tinh mượn lực ngồi trở lại sofa.
Mặt cô hơi nóng lên, cô căn bản không muốn nhìn Vu Đồ. Cô cảm thấy cho dù té ngã trên thảm đỏ cũng không xấu hổ như bây giờ.
Cô nên giải thích thế nào đây……
“Ờ ừm…… Tớ……”
Vu Đồ ngắt lời cô, giọng nói hơi trầm thấp, “Cậu muốn lấy cái gì?”
Kiều Tinh Tinh sửng sốt.
Tầm mắt Vu Đồ chuyển tới bàn trà bên cạnh anh, “Chén trà à?”
Cô rốt cuộc phản ứng được, “…… Ừ.”
Vu Đồ đưa chén trà cho cô.
Kiều Tinh Tinh bưng chén trà, ngồi đó nhìn thẳng về phía trước, thầm thở phào trong lòng, thế này là chưa lộ đúng không? Chắc vậy rồi, cậu ấy còn chủ động tìm lí do cho cô cơ mà.
Nhưng tại sao trong lòng lại còn hơi rầu rĩ nhỉ?
Vu Đồ ngồi trên sofa, khẽ khàng cúi đầu, mấy sợi tóc rối che vầng trán anh đi. Ánh mắt anh yên lặng dừng trên tay mình, một lát sau, anh bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn, “Ai thắng đấy?”
Lúc này Kiều Tinh Tinh mới nhớ ra còn đang thi đấu. Lúc cô ngước mắt nhìn, màn hình lớn đã đang chiếu lại những màn xuất sắc trong trận đấu rồi.
…… Đã đấu xong rồi à?
Nhưng cô nào biết ai thắng. “…… Cậu đoán đi.”
Vu Đồ cầm lấy di động của mình nhìn kết quả thi đấu eSports, “Tớ đoán cậu thua.”
Hóa ra Thiên Cung thua.
“Ờ, tớ thua rồi, cậu có thể đưa ra yêu cầu.”
Giọng cô uể oải, dáng vẻ không vui lắm. Đôi mắt Vu Đồ hơi nheo lại, nỗi lòng anh lại rối bời. Cuối cùng, anh không thể kiểm soát bản thân được nữa.
Anh nghe thấy chính mình đang hỏi cô, “Cuối tháng là sinh nhật cậu, cậu muốn quà gì?”
Kiều Tinh Tinh chớp chớp mắt, “Tớ đang hỏi cậu muốn yêu cầu gì mà.”
Vu Đồ dừng một chút, nói: “Yêu cầu chính là cậu nói cho tớ cậu muốn quà gì.”
Kiều Tinh Tinh nhìn anh, đôi mắt chậm rãi sáng lên, tất cả những phiền muộn ban nãy đều không cánh mà bay, cảm xúc của cô khá hơn hẳn, “Thế thì tớ cũng sẽ không khách khí đâu nhé.”
“Đương nhiên.”
Kiều Tinh Tinh không khách khí mà suy nghĩ một hồi, thật sự không thể nghĩ ra là mình muốn cái gì, “Đột ngột quá, để tớ nghĩ lại rồi báo cho cậu.”
Aizz thầy Vu đúng là trai thẳng, ai đời tặng quà người ta mà còn đi hỏi bao giờ. Chẳng lẽ không phải bỗng nhiên lấy quà ra mới là niềm vui bất ngờ ư?
“Được.” Vu Đồ gật đầu, cầm lấy điều khiển từ xa, bật tiếng clip nãy giờ vẫn bị mute.
“Trận chung kết kết thúc, qua mấy ngày nữa chính là lễ trao giải, cậu đã nghĩ ra sẽ chọn game thủ chuyên nghiệp nào làm đồng đội cậu chưa?”
Sao lại bàn chuyện đứng đắn ngay thế, cô còn đang suy nghĩ về quà cơ mà.
Nhưng thôi thấy dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của Vu Đồ, Kiều Tinh Tinh cũng chuyển kênh theo, “Cậu có kiến nghị gì?”
“Người đầu tiên nên chọn là Chu Ẩn của Thiên Cung.” Vu Đồ tìm được nút chiếu lại trận chung kết vừa kết thúc, “Tuy rằng Thiên Cung thua Lạc Thần trong trận chung kết, nhưng là đội trưởng, kỹ năng cá nhân của Chu Ẩn là không thể nghi ngờ. Cậu ta là game thủ toàn năng hiếm thấy trên sàn đấu KPL, hiểu tướng rất sâu, đánh vị trí nào cũng được, sẽ tiện cho đội cậu điều chỉnh chiến thuật.”
“Tớ còn tưởng cậu sẽ kiến nghị chọn người của Lạc Thần.”
“Thực lực của Lạc Thần đương nhiên rất mạnh, nhưng điểm mạnh nhất của họ là sự phối hợp tổng thể. Hai đồng đội của cậu đều chọn ngẫu nhiên, nên chọn game thủ có kỹ năng cá nhân xuất sắc vẫn là tốt nhất.”
Kiều Tinh Tinh gật gật đầu, “Được rồi, tớ cũng rất thích Chu Ẩn.”
“Ừ, Chu Ẩn nhìn cũng sáng sủa đấy.”
“…… Người ta mới mười chín tuổi mà!”
Tuổi mà cũng biết luôn. Vu Đồ cười, nhắc nhở cô nhìn màn hình lớn: “Chú ý lối đánh của Chu Ẩn.”
Kiều Tinh Tinh liền nhìn một lúc.
“Đã nhìn ra chưa?”
“Gì cơ?” Kiều Tinh Tinh ngơ ra.
“Mấy ngày nay lúc chơi rank với cậu, tớ đang bắt chước Chu Ẩn.”
Kiều Tinh Tinh ngẩn ra.
“Những tướng mà cậu ta thường dùng, lối đánh quen thuộc, và thói quen trong hành vi, như vậy tới lúc thi đấu cậu sẽ quen thuộc với cậu ta hơn, dễ dàng phối hợp với cậu ta.”
“…… Mấy ngày nay cậu đang bắt chước cậu ấy, để tớ quen thuộc với cách đánh của cậu ấy, luyện phối hợp với cậu ấy à?”
“Đúng vậy, tớ còn từng bắt chước Hạ Tuyết, cậu không phát hiện à?”
Hoàn toàn không. Cô chỉ cảm thấy dạo này lối chơi và kiểu hành vi của anh không giống trước lắm, hóa ra là anh đang bắt chước người khác, chỉ để cô quen thuộc với phong cách của những game thủ đó……
Đi nghiên cứu những cái này phải tốn bao nhiêu thời gian và tinh lực chứ? Cậu ấy mệt mỏi như vậy, là vì chuyện này ư?
Trong nháy mắt, lòng Kiều Tinh Tinh không biết mang tư vị gì, cô chỉ biết, cô chẳng muốn thử thiếc gì nữa.
Không cần nữa.
“Tớ nghĩ ra quà sinh nhật rồi.” Cô nói.
Vu Đồ nhìn cô.
“Cậu cho tớ một cái pentakill đi.” Kiều Tinh Tinh mỉm cười nói, “Đánh tới giờ tớ vẫn chưa được pentakill đâu. Nhưng phải là cậu cho tớ nhé, không phải các cậu kia đâu. Đừng có bắt chước họ.”
“Tớ thích đánh phối hợp với cậu hơn.”
Ánh mắt Vu Đồ dừng trên gương mặt cô không hề chớp mắt, sau đó anh cúi đầu cười như thể rất bất đắc dĩ.
“Cậu cười cái gì?” Kiều Tinh Tinh hơi bực, rõ ràng lãng mạn như thế cơ mà?
“Không có gì…… Tớ cảm thấy như làm culi ấy.”
……
Đừng tưởng cô không nghe ra là anh đang cười nhạo cô nhé, chỉ tại cô không may mắn nên chưa được pentakill thôi nha!
“Bây giờ bắt đầu luôn đi.” Vu Đồ cầm lấy chiếc di động cô để trên sofa đưa cho cô, “Cậu cày solo rớt 30 sao đi.”
“Cái gì?” Kiều Tinh Tinh tưởng mình bị ảo giác.
“Rank của cậu bây giờ cao quá, pentakill ở rank Vương Giả 50 sao……” Vu Đồ thở dài nói, “Tớ không tặng nổi.”
Kiều Tinh Tinh lườm anh một cái, nhịn không được cũng cười, kiêu ngạo: “Tớ mặc kệ đấy.”
“A đúng rồi.” Cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì, chạy đến phòng khách tìm một chút, cầm hai tấm vé sang.
“Vé vào cửa lễ trao giải, đến lúc đó cậu với Sợ Hãi Quá cùng tới xem nhé! Trước khi tới xin các hạ nghỉ ngơi đầy đủ nhé. Nếu bận thì không cần phải tới vào sáng sớm đâu. Túm lại, đừng có xem được nửa chừng rồi lăn ra ngủ nha.”
Vu Đồ nhận lấy vé vào cửa, “Gọi cả Sợ Hãi Quá à?”
“Đúng vậy, cùng tới nhé. Lúc đó cậu có thể nói với anh ta—— người lợi hại nhất trên đài kia…… À không phải, người đẹp nhất trên đài, chính là Với Tay Hái Bông Gòn!”
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: 50 sao của Tinh Tinh là Vu Đồ kéo cô ấy đó, trình độ của cô ấy hẻm được như vậy đâu. Trận chung kết real thì không bắt đầu ngay đâu, trước đó còn có mấy tiết mục… Tôi còn nhớ bản hòa âm giải mùa xuân đợt nửa năm trước, nghe mà sợ tái mào……
[HẾT CHƯƠNG 22]