Chương 9:
Lúc Vu Đồ về đến nhà, Địch Lượng đang chơi game với Kiều Tinh Tinh, anh chàng liếc anh một cái giữa muôn vàn bề bộn: “Nó về rồi nhé, em yên tâm đi.”
Giọng Kiều Tinh Tinh vang lên từ trong game, “Sao đi lâu thế?”
Vu Đồ: “Không có tàu điện ngầm, phải đổi qua taxi.”
.
Kiều Tinh Tinh hơi sửng sốt, Vương Chiêu Quân không cẩn thận đi vào trong trụ, lập tức bị trụ đánh. Lý Bạch đi rừng bên địch không biết nhảy ra từ đâu, phóng sang một đòn ulti.
(Lý Bạch: Sát thủ/Đấu sĩ. Nhà thơ trứ danh thời Đường. Phần đông các bạn hủ nữ thích chơi nhân vật này vì đẹp trai.)
Vương Chiêu Quân sợ tới mức chạy vắt giò lên cổ: “A a, cứu mạng.”
Địch Lượng cũng lớn tiếng kêu: “Cứu hổng nổi.”
.
Vu Đồ không khỏi mỉm cười, nhớ tới không lâu trước kia, Địch Lượng còn cà khịa các minh tinh, không biết tới ngày kia nó biết được bạn Bông này chính là sao nữ hot nhất hiện tại thì sẽ phản ứng thế nào.
Địch Lượng cúi đầu đánh game, thuận miệng hỏi: “Vu Đồ, máy lọc khí nhà mày sửa được chưa đấy.”
Vu Đồ suy tư một chút rồi đáp: “Mày hỏi Kiều…… Bông ấy, lấy câu trả lời của cô ấy làm chuẩn.”
Trong lòng Địch Lượng đang muốn chửi ducondime mà không biết có nên chửi không, trả lời kiểu quái gì thế?
“Không làm ván à?”
“Tao có tí việc.”
Địch Lượng cứ cảm thấy Vu Đồ đi một chuyến tới nhà Bông xong, hình như cứ khang khác, nhưng khác ở đâu thì anh chàng nghĩ không ra. Suy nghĩ hồi lâu, anh chàng bèn hỏi Kiều Tinh Tinh trong di động.
“Bông, máy lọc khí nhà em sửa được chưa á?”
.
Địch Lượng đánh xong một ván, tung ta tung tăng đi tìm Vu Đồ, ai dè lại thấy Vu Đồ mở máy tính ra, đang tập trung trí tuệ nhìn màn hình. Anh chàng hơi kinh ngạc, độ này Vu Đồ suy sút dữ lắm, chưa từng chạm qua máy tính, hôm nay làm sao thế, chẳng nhẽ quyết định xong rồi?
Anh chàng đi qua nhìn, lại thấy hình ảnh trên máy tính là thi đấu King of Glory.
“Mày xem đấu chuyên nghiệp à?”
“Ừ.”
“Sao tự dưng lại hứng thú với cái này thế?”
Vu Đồ trả lời cực kì tùy ý: “Thì thế đấy, tự dưng có hứng.”
“……” Địch Lượng bỗng nhiên nhớ ra một vấn đề quan trọng, “Đúng rồi, Bông có xinh không?”
Vu Đồ lúc này trầm tư một chút, trả lời anh ta: “Nhìn thấy đầy đường.”
Địch Lượng hơi thất vọng một tẹo, nhưng vẫn phê bình Vu Đồ một cách rất chính nghĩa: “Mày nói có độc mồm quá không đấy? Sao lại nói con gái nhà người ta thế chứ.”
Vu Đồ: “Nói thật đấy.”
Phải lâu lắc sau này, Địch Lượng rốt cuộc gặp được mặt thật của “Bông”…… Quả thực bội phục đến mức muốn đánh chết Vu Đồ, gương mặt này…… chẳng phải đúng là nhìn thấy đầy đường sao?
.
Vu Đồ xem đấu mãi đến tận hai giờ sáng, còn Kiều Tinh Tinh ngủ tới hai giờ sáng thì tự dưng tỉnh dậy. Sau đó cô hơi mất ngủ, nằm ngây ra một lúc trong chăn, cô lấy di động ra, nhắn tin WeChat cho Tiểu Chu.
“Mai em sắp xếp tài xế đi đón Vu Đồ đi.”
Tiểu Chu lúc này đương nhiên không onl, một lát sau, Kiều Tinh Tinh tự rút tin về.
Làm vậy hình như không được ổn lắm……
Đúng rồi, hình như quên add WeChat của Vu Đồ rồi……
Kiều Tinh Tinh mơ mơ màng màng suy nghĩ một lúc rồi lại ngủ tiếp, hơn 7 giờ cô no giấc tỉnh dậy, Tiểu Chu đã gào rú hồi lâu trên WeChat.
“Tinh Tinh chị rút tin gì về đấy?”
“Muốn bảo em làm gì á?”
“Nửa đêm đau dạ dày ạ?”
Kiều Tinh Tinh rep cô ấy: “Bảo em mang hai phần bữa sáng sang cho chị!”
“Từ từ!” Vừa gửi đi, cô đã thay đổi chủ ý trong nháy mắt, “Sáng nay em không cần sang đây.”
Sau đó cô mở QQ ra gửi tin cho Vu Đồ.
“Thỏ thần, mang bữa sáng qua nha ^_^”
Vài phút sau, Vu Đồ rep lại: “Được, mang gì?”
Kiều Tinh Tinh dùng đáp án vạn năng: “Gì cũng được, đúng rồi, mật mã thang máy nhà tớ là xxxx, cậu cứ lên thẳng đây nhé? Tiểu Chu không ở đây đâu.”
“Được.”
.
9 giờ, Vu Đồ xách theo một túi quà sáng to oạch, đúng giờ gõ cửa nhà Kiều Tinh Tinh.
.
Kiều Tinh Tinh mở cửa, Vu Đồ đứng ngoài cửa, chần chờ một lát mới đi vào, đưa chiếc túi trong tay cho cô. “Tớ mua bừa chút thôi.”
Nhìn xem, bảo cậu ấy mang quà sáng chỉ là để kiếm chuyện nói thôi, thế mà……
“…… Chúng mình ăn nhiều vậy á?” Kiều Tinh Tinh ôm một túi to ngây ra.
“Tớ ăn rồi.”
??? Đây là phần một người à? Anh gì ơi anh hiểu nhầm gì với dạ dày của người trong ngành tụi em đấy à?
Vu Đồ bị ánh mắt cạn lời của cô nhìn cho đến mức đành phải giải thích một chút, “Không biết cậu muốn ăn gì, cho nên cái gì tớ cũng mua một ít.”
“Ừm ~~ vậy để một ít ăn trưa, để tớ bảo Tiểu Chu mang ít đồ ăn trưa thôi. Đúng rồi.” Kiều Tinh Tinh nhớ ra, “Tớ không tiện ra ngoài lắm, cho nên bữa trưa bữa tối về sau chỉ đành để Tiểu Chu đem qua đây thôi, được chứ?”
“Bữa tối?” Vu Đồ dừng một chút, “Vậy thời gian tớ tan việc là?”
Kiều Tinh Tinh chưa nghĩ tới vấn đề này, mắt cô đảo một vòng, cô cố ý nói: “9h tối nhé?”
“Tay cậu không đau là được.”
Kiều Tinh Tinh: “……” Cũng đúng.
Vu Đồ cười cười, “Cậu ăn trước đã, tớ chờ cậu.”
.
Kiều Tinh Tinh nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, vào phòng khách tìm Vu Đồ.
Ánh nắng hơn 9h sáng uyển chuyển nhẹ nhàng chiếu vào ô cửa sổ sát đất, Vu Đồ ngồi một bên sofa, đang nghiêm túc nhìn máy tính. Bước chân của Kiều Tinh Tinh hơi khựng lại, cô cảm thấy tình cảnh này quả là không thể tưởng tượng nổi.
Vu Đồ ngẩng đầu nhìn về phía cô, “Ăn xong rồi à?”
Kiều Tinh Tinh gật gật đầu, hơi kinh ngạc: “Cậu còn mang theo máy tính à?”
Vu Đồ “Ừ” một tiếng, chờ Kiều Tinh Tinh ngồi xuống mới hỏi, “Trước kia ai dạy cậu?”
“Chồng của người đại diện của tớ.”
“Thái Văn Cơ và Tôn Tẫn là anh ấy dạy à?”
Kiều Tinh Tinh gật gật đầu, “Anh ấy bảo tớ đánh support, nhưng về sau tớ chơi với các cậu, tớ thấy đánh Vương Chiêu Quân thuận tay hơn.”
Vu Đồ trầm ngâm một chút, “Cậu đã từng xem thi đấu chuyên nghiệp chưa?”
Kiều Tinh Tinh lắc đầu.
“Thế cứ xem mấy ván trước đã.”
Vu Đồ click vào một video trên notebook, “Đây là trận chung kết nửa năm trước, Lạc Thần đánh với CS.”
“Cái này tớ biết, chị Linh từng share lên Weibo bằng nick của tớ.”
“Cậu không xem à?”
“Lúc ấy tớ đang đóng phim ở nơi khỉ ho cò gáy ấy, sóng kém lắm.”
“Vậy giờ xem đi.” Khi họ nói chuyện, hai team trong trận chung kết ở video vừa hay mới cấm và chọn tướng xong, tiến vào bản đồ.
Trận chung kết nửa năm trước gồm tổng cộng bảy ván, hầu như ván nào cũng xuất sắc. Sau khi xem xong 3 ván, Vu Đồ bấm pause, hỏi Kiều Tinh Tinh: “Cậu thấy sao?”
Quả nhiên còn phải phát biểu cảm nghĩ nữa này!
Kiều Tinh Tinh suy tư trả lời, “Họ đều chết rất ít? Không giống lúc bọn mình đánh, ăn mấy chục mạng lận.”
“Họ rất hiểu được năng lực sát thương của mình, đánh được hay không, có đáng đánh không. Họ sẽ không tự nhảy ra solo tùy tiện.” Vu Đồ nói, “Cậu có để ý Hữu Ngư của chiến đội Lạc Thần không.”
“Người chơi Trương Phi trong ván đầu hả? Bình luận viên nói về cậu ta nhiều thật.”
Vu Đồ gật gật đầu, “Đầu ván hai Trương Phi đã bị cấm, cho nên vị trí support rất quan trọng. Đôi khi đó chính là chỉ huy của cả team.”
Cho nên câu support dễ đánh của A Quốc lúc trước là không đúng lắm nhỉ?
“Khả năng chơi support của tớ chỉ thường thường thôi…… Tớ có thể chơi Vương Chiêu Quân được không?”
Vu Đồ không trả lời thẳng, “Tớ thấy cậu lên được rank Vàng rồi, tự đánh à?”
Kiều Tinh Tinh rất đắc ý, “Đúng vậy, tớ còn được MVP rất nhiều lần nhé.”
.
Vu Đồ hơi suy tư, đưa di động của mình cho cô, “Cậu đánh thử bằng nick tớ xem sao.”
Kiều Tinh Tinh không hiểu ý anh lắm, nhưng vẫn nhận lấy di động, mở nick rank Kim cương của Vu Đồ đi vào rank solo, rất thuận lợi chọn Vương Chiêu Quân dạo này cô tập trung luyện.
Mười phút sau, Kiều Tinh Tinh đã trải qua cái gọi là bị giết lên bờ xuống ruộng.
Cô buông di động, sắc mặt hơi tái. Ván này vẫn chưa kết thúc, đồng đội của cô cũng tốt tính, chỉ không ngừng hô khẩu hiệu “Dục tốc bất đạt, cứ từ từ thôi.” “Bình tĩnh, bình tĩnh mới làm nên sự quý tộc.”
(Đây là câu chửi cơ mà trong game khi chửi bậy thì hệ thống không cho phép gửi nên nó sẽ hay hiện ra các tin nhắn như vậy. Bên liên quân là “Chỉ cần bạn có mặt, thắng thua không quan trọng.”)
Câu này dịch thô là đừng có mà feed mạng nữa.
Cô đưa điện thoại cho Vu Đồ.
Vu Đồ nhận lấy di động, điều khiển Vương Chiêu Quân quay lại trụ, cày đồ rất kín kẽ.
Anh vừa cúi đầu đánh di động, vừa bình tĩnh mà trần thuật: “Trước đây cậu đánh ở rank Vàng rất khá, nhưng đánh rank Kim Cương lại rất trầy trật. Trận đấu mà cậu sắp tham gia còn có game thủ chuyên nghiệp, độ khó sẽ còn hơn bây giờ. Trước đây tớ chưa biết tình hình của cậu, nên tớ tưởng đánh Vương Chiêu Quân cũng được. Nhưng trên thực tế, trên sàn đấu chuyên nghiệp, Vương Chiêu Quân căn bản không đủ đô.”
Kiều Tinh Tinh mím môi, hơi rầu lòng. Cô tìm Vu Đồ tới, thật ra phần nhiều chỉ là hứng lên nhất thời thôi, giờ cô mới biết đúng là mình cần anh thật.
“Tớ biết khác rank thì độ khó sẽ hơn nhiều, nhưng không ngờ lại khác nhau như vậy.” Cô vực dậy tinh thần, nghiêm túc hỏi: “Giờ tớ phải làm sao đây?”
Vu Đồ hơi ngạc nhiên nhìn cô một cái, nói rất giản đơn: “Còn một tháng, cậu phải tự dựa vào sức mình để đánh lên tới rank Vương giả mạnh nhất.”
[HẾT CHƯƠNG 9]