uncategorized

Phép so sánh bộ trò chơi ghép hình – Daniel Sloss

PHÉP SO SÁNH BỘ TRÒ CHƠI GHÉP HÌNH.

Speaker: Daniel Sloss.

Show: Jigsaw (Netflix special 2018).

Transcript: likevillepodcast.

Translator: meomeoemlameo.

~*~

Ngày tôi mới 7 tuổi, bố tôi nói với tôi một chuyện mà tới giờ, với tôi, là lí do về sau tôi sẽ ế tới chết. Nhưng chết ế thì vẫn phê, tôi phải chua thêm.

Hồi tôi 7 tuổi, tôi không biết đời là gì. Tôi không biết tồn tại là gì, mà tôi biết thế đếch nào được? Thế là tôi hỏi bố tôi, vì ổng sửa được máy tính, hẳn ổng phải biết.

Tôi hỏi ổng thế này, “Bố ơi, chúng ta đang làm gì thế? Ý nghĩa của cuộc đời này là gì? Tại sao chúng ta lại ở đây? Tại sao, tại vì làm sao hở bố?”

Bố tôi thì thương con, nên ổng muốn giải thích theo kiểu mà thằng con ổng hiểu được. Nhưng số ổng xui, con ổng ngu như bò. Nên ổng phải giải thích theo cái kiểu mà mấy con bò sẽ hiểu. Cái hay là bố tôi lại giải thích quá chuẩn chỉnh, và câu trả lời của ổng theo tôi từ đó đến giờ.

Ổng nói vầy nè, “Thế này nhé, bạn nhỏ. Con hãy tưởng tượng là cuộc đời con, cuộc đời bố, cuộc đời tất cả mọi người, mỗi người chúng ta đều có một bộ xếp hình riêng. Khi ta tiến bước trên đường đời, chúng ta từ từ ghép bộ xếp hình lại, tới khi ta có được bức tranh đẹp nhất. Nhưng vấn đề là ai cũng mất hộp đựng bộ xếp hình rồi. Vậy nên chẳng ai trong chúng ta biết hình ảnh chúng ta đang ghép là gì, chúng ta chỉ đoán thế thôi.

“Cách ghép một bức tranh hiệu quả nhất, khi mà con không có hình mẫu, đó là ghép những miếng ở rìa trước, bốn rìa và bốn góc. Gia đình. Bạn bè. Sở thích. Công việc. Lẽ dĩ nhiên, khi con trải đời, sẽ có những thứ thay đổi. Thỉnh thoảng con có bạn mới, rồi con mất liên lạc với những người bạn mới nên con phải đổi góc này một chút. Thỉnh thoảng con có việc. Mà có việc thì nghĩa là không thể theo đuổi một số sở thích. Lúc này con phải quyết định: Mình muốn dành nhiều thời gian hơn cho bản thân hay là cho công việc? Con phải đổi chỗ này một tí, thay chỗ kia một tẹo. Thi thoảng sẽ có người trong gia đình mất, và họ sẽ để lại một khoảng trống lớn trong đời con. Lúc đấy con lại phải tìm cách lấp đầy khoảng trống đó, không thì con sẽ không được trọn vẹn mãi mãi.”

Những lời này tôi nghe mà thấy hợp lý lắm, vì tôi mới 7 tuổi mà. Tôi mêêêê trò ghép hình. Vậy là tôi đáp, “Vâng, con hiểu rồi. Vậy khi ta ghép hết bên ngoài rồi, thì phần chính của bức tranh là gì ạ? Chúng ta đang ghép thứ gì?”

Và bố tôi nói, “À, đấy là mảnh ghép bạn đời của con. Con và một con người hoàn mỹ con chưa từng gặp bao giờ, nhưng bỗng dưng xuất hiện và hoàn hảo với con, hoàn thiện con và khiến con cảm thấy mình tròn vẹn lần đầu tiên trong đời. Như thể mẹ con với bố vậy.”

7 tuổi. Tôi 7 tuổi. Tôi ước ông bô tôi bảo mỗi, “Ăn kem đê!” và thế là hai bố con tếch. Mặc dù những điều ổng nói nghe ngọt ngào đáo để, nhưng thứ đọng lại trong bộ óc bảy tuổi của tôi là, “Nếu bạn không ở bên ai đó, thì bạn đang hỏng hóc. Nếu bạn không ở bên ai cả, bạn không tròn vẹn. Nếu bạn không ở bên ai cả, bạn không thấy thỏa mãn.”

Và không chỉ bố tôi, mà cả xã hội này đều bắt mỗi đứa trẻ sinh ra trong vòng 40 năm qua cảm thấy vậy. Mỗi một công chúa Disney đều có một chàng hoàng tử, mỗi một hoàng tử đều có một công chúa, mỗi một chương trình TV hay phim chiếu rạp đều có một nhân vật trong đấy không báu bở gì chuyện yêu đương. Họ thấy một mình vẫn vui. Nhưng tới cuối phim thì, đoán xem. Họ sai lòi! Họ đã sai khi nghĩ là họ muốn ở vậy, đúng là đồ đần. Ai cũng cần một ai đấy cả. Tất cả đều cần tình yêu.

Ly dị, một chuyện bình thường vãi và nó chẳng sai chỗ đíu nào cả. Lúc bạn lớn lên, bố mẹ của bạn của bạn bỏ nhau, bạn được dạy là đừng có nói tới chuyện đấy vì nó cấm kị lắm, mà nó cấm kị là bởi tất cả những mối quan hệ nhìn bề ngoài đều đẹp như lau như li, bởi vì không ai trong chúng ta sẵn lòng thừa nhận là chẳng đứa nào biết mình đang làm cái vẹo gì hết. Khi bạn nuôi dạy một đứa trẻ trong thế giới này, khi tất cả đều chỉ hướng tình yêu và tất cả nhìn bề ngoài đều hoàn hảo, khi bạn nuôi nó tới năm nó 18, thì lúc chúng tôi hết tuổi teen và thành người lớn, vào những năm đầu của tuổi 20 ấy, chúng tôi rất sợ. Chúng tôi cố gắng để trở thành người trưởng thành, đến nỗi vài đứa trong chúng tôi sẽ chọn sai người, chọn sai miếng ghép hình và cứ mắm môi mắm lợi ấn nó vào bộ xếp hình của chúng tôi, phủ nhận là nó chẳng vừa gì cả. Ồ, mình cứ bỏ mấy miếng này ra, mình chả cần sở thích này, cũng chẳng cần ý kiến này. Tôi sẽ cố gắng nhét người này vào đời tôi vì méo mó có còn hơn không. Rồi 5 năm sau, bạn đứng đó, nhìn bộ xếp hình mà chính bạn cũng không nhận ra hình thù gì nữa, rồi bạn kiểu, “Kẹc! Ở giữa đây có một đứa khốn nạn.”

71803f53bd6c011cd8f7c858600fcfce

Có nhẽ bạn sẽ gặp người hoàn hảo. Có nhẽ bạn gặp họ, rồi hai bạn hẹn hò. Họ khiến bạn cười, bạn khiến họ cười. Hai bạn cười như hai đứa ngộ, nhưng bạn thấy thế rất vui. Họ cũng thích thứ mà bạn thích. Họ thích tất cả nét riêng của bạn. Tuyệt! Hoàn hảo. Trời đất ơi, họ đã làm bạn thấy tròn vẹn. Trong vòng 3 tháng.

Tất cả các cuộc tình đều hoàn hảo trong ba tháng đầu. Tại vầy nè: Bởi vì sau ba tháng, bạn nhận ra chẳng ai chỉ là một mảnh xếp hình cả. Mọi người khác trên trái đất này đều sâu lường và phức tạp và rất riêng như bạn vậy, ấy có nghĩa là họ cũng đã dành hai mấy năm cuộc đời này để xoay xở với bộ xếp hình của họ, như cách mà bạn xoay xở với bộ xếp hình của bạn. Bạn không thể đột nhiên đòi người ta bỏ đi hết tất cả những gì họ đã đạt được chỉ để tự dưng vừa in khin khít vào đời bạn. Nó như kiểu bạn sẽ cú điên lên nếu họ bảo bạn phải hy sinh tất thảy bạn đã làm đi, rồi đột con nhà bà nhiên tiến vào đời họ. Nhưng giờ đây, bởi vì hai bạn thích nhau, thấy hứng thú với nhau, nên hai bạn phải ghép chung một bộ xếp hình. Chúng ta thì đều biết chuyện ấy tức ói máu thế nào. Nhưng bạn vẫn làm vì bạn đang yêu và bạn đang hứng, và có nhẽ trong một hai năm đầu thì chuyện cũng ổn đấy. Như kiểu, “Ối giồi ôi, em yêu cái điểm này của anh, anh thì yêu điểm này của em. Ối giồi ôi, chúng mình cùng giống nhau quá nè, hoan hô!”

Nhưng thời gian không đồng nghĩa với thành công. Bạn có thể dành 5 năm hoặc hơn thế với một ai đó, và tới lúc đó, sau bao cuộc vui đã từng, bạn nhìn lại bộ xếp hình và nhận ra hai bạn đang ghép hai bức tranh rất khác nhau. Chỉ tới lúc ấy bạn mới nhận ra hai bạn mong muốn những điều khác nhau. Trong khoảnh khắc ấy, bạn có một câu hỏi siêu siêu khó phải tự vấn bản thân. Một, tôi có thừa nhận rằng bản thân tôi đã uổng phí 5 năm cuộc đời không? Hai. Tôi có lãng phí nốt phần đời còn lại không? 55% những cuộc hôn nhân dẫn tới ly hôn. 99% những mối tình bắt đầu trước năm bạn 30 tuổi rồi sẽ kết thúc. Nếu đó là số liệu về một cuộc giải phẫu, thì phần lớn chúng ta đố mà dám trèo lên bàn mổ. Nhưng bởi vì đấy là tình yêu mà chúng ta thì lại đang ngu, nên chúng ta cứ nằm trên bàn mổ và nhủ thầm, “Có lẽ lần này mình sẽ không chết ở trong lòng nữa.”

Thế hệ của tôi bị ám ảnh với chuyện bắt đầu phần còn lại của cuộc đời, đến nỗi họ sẵn lòng từ bỏ cuộc sống mà họ đang có. Chúng ta đang lãng mạn hóa khái niệm lãng mạn, và điều ấy rất độc hại. Người ta yêu suy nghĩ về tình yêu hơn là yêu người mà họ đang yêu. Tôi đã mường tượng về phép so sánh này từ thời tôi còn bảy tuổi, nhưng nó có lí với tôi chắc tại tôi FA trọn kiếp. Nên trước khi lên sân khấu tôi đã nói chuyện với đám bạn tôi – mấy đứa lúc nào cũng có bồ, để xem phép so sánh này cũng có lí với bọn nó như kiểu nó có lí với tôi không. Thế là tôi kiểu, “Tao có phép so sánh này này. Tao học được hồi còn bé. Có thể nghe sẽ hơi ngu, nhưng mày nghe thử xem có thấy có lý giống tao không nhé?” Trong vòng 5 tháng, 4 đứa trong tụi nó đã bỏ bồ. Yê!

Tôi không nói là bạn không thể tìm được tình yêu. Ý tôi chỉ là về mặt thống kê thì bạn chưa tìm thấy thôi. Ý tôi muốn nói là nếu bạn thấy tôi nói mấy câu này hổng có buồn cười, thì tại sâu thẳm trong lòng, bạn không yêu người mà bạn đang yêu. Nên cười đi cưng không thì tí nữa hai đứa sẽ thấy rất kì khi lái xe về nhà chung với nhau đấy. Từ sâu thẳm đáy lòng, tôi tin rằng 80% các cuộc tình trên thế giới này, nghĩa là phần lớn các bạn có bồ trong phòng này, đều dở hơi. Một đám người chưa bao giờ dành thời gian để học cách sống một mình, chẳng bao giờ học được cách yêu bản thân, nên bạn thuê một đứa khác yêu bạn hộ bạn. Chứng minh tôi sai đi. Nếu bạn muốn bằng chứng chứng minh hầu hết các mối tình nhảm nhí ra sao, bạn hãyxem thử người ta tuyệt vọng tìm lời khuyên thế nào: “Bí mật để có một mối tình hạnh phúc là gì? Bí mật để có một tình yêu dài lâu và thành công là gì?” Nó đây này, lại gần đây, mị bảo cho mà nghe, “Đ*o có gì cả”. Chuyện đúng ra phải đơn giản như hít thở. Bạn đúng ra phải trống rỗng khi không có họ và cảm thấy vẹn tròn khi ở bên họ. Nếu có lúc nào yêu nhau mà thấy khốn khó, thì chuyện gì khó quá mạnh dạn bỏ qua, bởi vì có 7.5 tỷ người trên thế giới. Bạn sẽ tìm được bồ mới thôi.

Cái trò “thỏa hiệp giải quyết được mọi chuyện” là thứ ngu đần nhất trần đời tôi từng nghe, bởi vì tôi đã thỏa hiệp rồi. Tôi đã thỏa hiệp quá nhiều lần, mỗi lần tôi yêu một ai, đương nhiên tôi đều thỏa hiệp. Mỗi người trong gia đình tôi, cả cái gia phả dài thoòng của tôi đều gặp bồ, cưới bồ, đẻ con trước khi đến tuổi 25. Cả họ nhà tôi không có ai ly hôn cả. Tôi 26. Tôi đã chịch nhiều gái hơn cả họ nhà tôi. Cũng vầy vậy hoy, tôi không tự hào gì. Thế nên mỗi lần tôi yêu đương, tôi đều cố gắng thi đua với ông bà cha chú nhà tôi để có một cuộc tình thành công, đến độ tôi làm theo tất cả những gì bồ tôi nói. Tôi thỏa hiệp rồi thay đổi con người tôi. Và rồi chẳng hiểu sao tôi ghét bản thân tôi. Tại sao tôi ghét bản thân tôi ấy à? Bởi vì tôi không còn là tôi nữa. Tôi đã trở thành cái mớ của nợ gì đó mà bồ tôi nhào nặn lên. Tôi chán ốm rồi.

Giờ tôi ủng hộ quan điểm là nếu bạn không yêu 100% của tôi, thì biến cm bạn đi. Nhé? Cảm ơn. Cái đấy không phải là kiêu, cũng không phải là tự sướng. Đấy là cách mà mỗi người trong căn phòng này nên cảm thấy về bản thân mình. Bởi vì nếu bạn không yêu 100% của tôi, thì bạn không yêu tôi. Bạn chỉ yêu cái ý tưởng về tôi mà bạn mường tượng ra trong đầu, và nếu tôi không được như kì vọng của bạn thì đấy không phải là lỗi của tôi. Bạn phải yêu cả phần tốt và phần tồi tệ của tôi, phần lớn là bởi vì tôi 90% toàn là c*t. Bạn phải yêu 100% của tôi, bởi vì đấy mới chính là tôi. Nếu bạn không yêu 100% của tôi, thì có 7 tỷ 5 người trên trái đất, bạn ra ngoài tìm ai đó mà xem, xem thử xem nếu bạn yêu 100% của họ coi họ có chịu nổi bà bô của bạn không. Bởi vì tôi sẽ yêu 100% của bạn, tôi chắc đấy. Kể cả những phần làm tôi khó chịu, tôi vẫn sẽ yêu phần ấy bởi vì điều ấy mới làm nên bạn chứ, bạn đó, đấy là bạn trong mắt tôi. Và bạn cũng phải yêu những phần dấm dớ của tôi nữa.

[…]

Cô bồ cũ của tôi chắc kèo là con người tồi tệ nhất mà tôi từng gặp trong đời. Sở thích của nàng là điều khiển người khác và đủ thứ trò tởm lợm nữa. Phép so sánh bộ xếp hình của nàng là nàng muốn dùng hết khả năng có thể của nàng để phá hủy bộ xếp hình của tôi, để tôi chỉ còn nước chơi với bộ của nàng. Nàng là một cô ả thông minh một cách lành lõi và độc địa khủng khiếp. Nàng tạo ra một con người hoàn hảo này. Nàng diễn một màn kịch ở bên ngoài để ai cũng yêu nàng. Bạn tôi yêu quý nàng, gia đình tôi yêu quý nàng, tôi yêu quý nàng. Nàng thật hoàn hảo, nhưng đằng sau cánh cửa, nàng lại là một người hoàn toàn khác vì nàng biết tôi mà ra ngoài nói này nói nọ thì sẽ đếch ai tin. Tôi bảo, “Bồ tao là con đũy”. Mọi người sẽ nói, “Cổ hoàn hảo vcl. Sao mày dám nói thế hở Daniel?” Nàng biết trên sân khấu thì tôi không như vậy. Nàng biết tôi tự ti thế nào. Nàng tìm những điểm tự ti của tôi và sẽ dùng nó để đâm chọc tôi, khiến tôi nghi ngờ bản thân mình. Nàng tìm những người tôi yêu quý và tin tưởng hơn nàng rồi bắt tôi bỏ họ để nàng trở thành trung tâm của đời tôi. Nàng ghen với những thứ điên khùng nhất. Nàng ghen với cả sự thân thiết giữa tôi và bố tôi. Người bạn thân nhất trên đời của tôi là một cô gái tên Jean. Bọn tôi đã làm bạn được 8-9 năm, sống chung với nhau được 5 năm. Cô ấy giống như chị em của tôi vậy, thật đó. Lúc tôi yêu nàng được hai tháng, nàng bảo tôi, “Thỉnh thoảng em  cảm thấy anh yêu Jean hơn yêu em”. Thế là tôi kiểu, “Không cưng ơi! Lúc nào chả thế! Mỗi giờ mỗi ngày anh đều yêu cổ hơn yêu em. Bởi vì cổ đã có công bồi đắp bao ngày. Chứ không dưng thổi kèn thôi mà được lên top 1 á, em điên à?” Nhưng đương nhiên tôi không nói vậy phải không? Tôi nói thế này này. “Không, em yêu. Em nói đúng. Anh xin lỗi. Nếu em thấy thế thì anh sẽ ít nói chuyện với Jean đi, bởi vì anh nên tập trung vào em. Nếu em không muốn anh nói chuyện nhiều với bố anh, anh sẽ chỉ nói chuyện với mình em thôi. Bởi vì em nói đúng, tình mình nên tập trung vào em.” Và lẽ dĩ nhiên, tất cả những người khác, gia đình tôi và xã hội đều đồng tình. Hy sinh đi. Nếu ai đó không yêu 100% của bạn, hãy thay đổi bản thân bạn cho đến khi họ yêu bạn hoàn toàn. Thế nên tôi thay đổi bản thân. Bạn bè không còn ưa tôi như ngày xưa nữa, bởi vì đương nhiên phải thế rồi, tôi đang cố duy trì một cái ảo cmn tưởng mà. Và tôi buồn ơi là buồn. Tôi khổ sở. Tôi ghét rất nhiều điểm của nàng, nhưng tôi chẳng đời nào dám thay đổi chúng. Lần đầu tiên trong đời, tôi buồn vãi xoài. Tôi nhớ một ngày nọ tôi đứng trong phòng tắm rồi nhủ thầm, “Là thế ư? Đời mình là thế này ư?” Thế nên tôi mới nghĩ ra câu đùa là “Bạn muốn chia tay với bồ nhưng chuyện ngại ngùng tới nỗi bạn chỉ dám chờ bồ chết bất đắc kì tử”. Bởi vì tôi tuyệt vọng đến mức ấy rồi đấy. Nhưng con mẹ đấy đếch chết được đâu. Con mẻ ăn chay. Cái đứa khốn kiếp ấy sẽ sống lâu trọn kiếp.

Rồi một ngày kia, cuối cùng tôi cũng chia tay với nàng. Tôi chịu hết nổi rồi. Tôi không tiếp tục được nữa. Ôi, giời ơi, hôm đấy tôi mới sung sướng và hạnh phúc làm sao. Tôi rất đề cử các bạn chia tay với bồ mình ngay và luôn chỉ để cảm thấy xíu xiu cái nỗi phơn phớn như cái ngày hôm đấy của tôi. Nhưng vừa chia tay nàng, tôi lại thấy buồn, kiểu năm phút sau ấy, vì mọi chuyện sụp đổ hẳn. Sao tôi lại thấy vui hơn khi tôi ở một mình? Sao tôi lại thấy vui hơn khi không còn yêu ai đó nữa? Bố tôi nói trung tâm của bức xếp hình phải là mảnh ghép bạn đời. Nhưng sao tôi lại thấy vui hơn khi không có mảnh nào ở đó?

Đấy là lúc tôi nhận ra bố tôi đã sai, nhưng sai một cách rất đáng yêu. Bố tôi nói trung tâm của bức xếp hình là mảnh ghép bạn đời, ổng có chỗ đúng mà cũng có chỗ sai. Mảnh đấy phải là sự hạnh phúc, tìm kiếm thứ gì đó khiến bạn hạnh phúc. Và biến điều ấy thành trung tâm của cuộc đời bạn. Rồi mọi thứ sẽ hòa hợp với nó một cách rất đỗi tự nhiên thôi. Chỉ trùng hợp là mảnh ghép hạnh phúc của bố tôi và mảnh ghép bạn đời của ổng lại cùng là một mảnh. Đó là mẹ tôi. Bố mẹ tôi đã kết hôn được khoảng 30 năm và tới tận bây giờ, vẫn yêu nhau sởn gai ốc vl. Cái kiểu sến run người ấy. Bố tôi u mê chữ ê kéo dài với mẹ tôi. Kiểu, mỗi sáng ổng tỉnh dậy trên giường, ổng xoay người và ổng ngắm mẹ tôi, ổng không thể tin nổi ổng đã may mắn thế nào. Mẹ tôi cũng thế. Mẹ tôi thức dậy, xoay người, và bả, cũng không tin nổi bố tôi đã may mắn đến thế nào. Bố tôi không hoàn hảo. Ổng to mồm. Ổng hợm hĩnh. Nhưng ổng là một người đàn ông tốt và có con ku khổng lồ. Và mẹ tôi thì biết bả cần gì, tốt cho bả. Nhưng đấy không phải là sự thật với tất cả mọi người.

Nếu bạn đang ở trong một mối tình khiến bạn hạnh phúc, và bạn cũng khiến bạn kia hạnh phúc, thì chúc mừng bạn. Tiếp tục nhé. Tuyệt lắm. Nhưng với tất cả các bạn còn độc thân trong phòng này, các bạn FA trọn kiếp, các bạn đang yêu người mà bạn thà chả yêu còn hơn nhưng cứ yêu cho qua ngày đoạn tháng, thì tôi nói thật tâm đây này: Bạn phải học cách yêu bản thân mình trước khi bạn cho phép người khác yêu bạn. Thế nhé. FA chẳng có gì sai cả. Một mình cũng không sai trái gì hết. Dành thời gian để tìm ra bản thân mình là ai trước khi dấn thân vào con đường hò hẹn thì không phải lỗi lầm gì hết, vì làm sao bạn có thể dâng hiến bản thân mình cho người khác nếu bạn còn không biết bạn là ai? Ích kỉ một tí cũng không sao vì bạn còn có cả cuộc đời dài đằng đẵng để nghĩ cho người khác.

Nếu bạn chỉ yêu bản thân bạn 20%, thì có nghĩa là khi có người tới và yêu bạn 30%, bạn sẽ kiểu, “Uầy, nhiều thế!”. Nhưng như thế còn chưa được một nửa đâu bạn tôi ơi. Nhưng nếu bạn yêu bản thân mình 100%, thì người yêu bạn phải yêu vượt qua cả cái tầm ấy thì bạn mới thấy mình đặc biệt. Và đấy là điều mà mỗi người trong chúng ta đều xứng đáng được nhận, và đó cũng không có nghĩa là bạn không hạnh phúc. Bạn có thể nhận được niềm hạnh phúc từ cả trăm người khác nhau mà không phải theo cách đũy đượi đâu nhé. Bạn đừng hiểu nhầm ý tôi nhé, đũy đượi thì cũng vui mà. Nhể? Nhưng thế này này. Tôi nhận được niềm hạnh phúc từ hàng trăm người khác nhau mỗi ngày và cả trăm điều khác biệt. Vì kiểu, đây là công việc của tôi mà. Chưa bao giờ tôi mơ rằng tôi sẽ đi được đến bước này trên con đường sự nghiệp của mình. Ngày xưa tôi chỉ đi kể chuyện vui dạo ở quán rượu thôi mà? Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đi được đến đây. Mỗi một người trong số bạn đều góp phần vào niềm hạnh phúc ấy. Bạn bè tứ xứ của tôi mỗi người cho tôi thêm một ít, nên thay vì chỉ có một mảnh ghép chính ở giữa bộ ghép hình, thì tôi có đầy những mảnh nhỏ xíu xiu. Nếu một mảnh bỏ đi, thì cũng hơi buồn, nhưng tôi có thể thay thế được. Nhưng giờ tôi thấy hơi hãi vì tới giờ khắc này trong đời, tôi có thể thành thật nói là tôi đang hạnh phúc hết xảy. Bộ xếp hình của tôi đã trọn vẹn rồi. Thế là không tốt, bởi vì nó không kéo dài mãi mãi. Tôi mới 26 tuổi. Tôi lên đỉnh cuộc đời sớm quá. Mấy show tới sau show này chắc sẽ căng lắm đây. Nhưng tôi cảm thấy sợ hãi khi có một bộ xếp hình xinh lung linh ngay lúc này bởi vì nó khiến tôi ích kỉ hơn.

Nhỡ đâu một cô nàng hoàn hảo đi qua, rồi tôi cứ đứng im một chỗ mà rằng, “Anh cấm gái xớ rớ vào bộ xếp hình của anh!” thì sao? Tôi sẽ dán hết lại, tôi sẽ đánh véc ni cho nó. Bạn cứ để đấy mà xem. Kể cả khi tôi yêu đương, tìm thấy người “hoàn hảo” kia, tôi cũng không biết mình có thể hạnh phúc hay cảm thấy chắn chắn được không. Ở bên một người, tin tưởng người ấy, bởi vì bạn và tôi đều biết, chúng ta không thể nào biết được liệu người ấy có yêu bạn từ trong tâm khảm thật không, hay họ đang kiên nhẫn đợi bạn chết bất đắc kì tử. Đó không phải là thiết lập vui vẻ nhất cho một show diễn. Nhưng trong show này, chính show này, tôi đã tạo ra hạnh phúc thật sự. Bởi vì vào tháng 8 năm ngoái, tôi đã đặt dấu chấm hết cho một cuộc hôn nhân dài 13 năm. Bạn có thể nói là như thế thì có gì mà hạnh với chả phúc, nhưng tôi đã tặng cho bốn đứa nhóc hai mùa Giáng sinh lận. Tôi quá thần sầu! Có lẽ mấy tuần mấy tháng nữa, bạn với bồ bạn bỏ nhau bởi vì bất kì điều gì tôi nói trong show này, như kiểu, có lẽ cái phép so sánh về bộ xếp hình cứ diễu đi diễu lại trong đầu bạn (mà nên thế bởi vì nó xuất cmn sắc ấy) chẳng hạn. Mà sự nghi ngờ ấy à, nghi ngờ không phải là hoa; nghi ngờ là cỏ dại. Tôi không cần tưới nước cho nó. Nó sẽ chậm rãi mọc lan khắp đầu bạn trong vòng vài tháng tới. Một ngày nọ bồ bạn có thể dễ thương vãi linh hồn. Bồ mang bữa sáng tới giường cho bạn. Và bồ bạn sẽ kiểu, “Nước cam của cưng đây nè”, rồi trong nước cam có tép cam. Thế là bạn sẽ kiểu, “Đụ, thằng Sloss nói đúng rồi, phải bỏ bồ thôi.”

Với các bạn xem show ở nhà (bởi vì đây mới là show trực tiếp thôi), lúc show này lên sóng ấy à, tôi sẽ trở thành chúa cứu thế. Trước khi bạn thấy buồn hộ những người mà bạn chưa từng gặp bao giờ, bạn hãy hiểu rằng những mối tình ấy không phải là tình yêu đích thực. Tôi không đến đây để phá hoại tình yêu đích thực. Tôi không đời nào muốn, mà tôi cũng không nghĩ mình có thể phá hoại nó được. Nếu bạn đang ngồi ngay cạnh người khiến bạn hạnh phúc, kiểu, họ khiến bạn cảm thấy vui vẻ mỗi ngày và bạn cũng tự tin là bạn khiến người ấy hạnh phúc y như người ấy đã khiến bạn hạnh phúc, thì từ đáy lòng tôi, nếu bạn có được điều ấy, chúc mừng bạn và đcm bạn. Tất cả những gì tôi muốn nói là bạn phải băn khoăn về mọi thứ. Nếu bạn cảm thấy không thoải mái khi hỏi mình những câu hỏi mà tôi hỏi bạn trong show này, thì ấy có nghĩa là bạn sợ hãi câu trả lời. Điều tồi tệ nhất mà bạn có thể làm với cuộc đời bạn là dành cả đời chung sống với sai người. Trên thế giới có tận 7 tỷ 5 người, và bạn tìm thấy tri kỉ đời mình cách nhà bạn 20 dặm, thì tôi thấy hơi quá tình cờ và quá bất ngờ rồi đấy. Tôi biết là có kha khá khán giả lớn tuổi hơn đang nghe một thằng 26 tuổi trình bày ý kiến của nó về tình yêu tình đương, mà nhề, có nhẽ các bạn đang ngồi đấy càm ràm, “Daniel, chú còn trẻ lắm. Chú còn non và xanh lắm. Chú nghi ngờ lắm quá. Cưng ạ chị biết vì chị đã từng như chú đấy. Ở tuổi chú chị từng nghĩ như thế. Chị từng cho là, “Chả có gì gọi là tình yêu cả”, rồi chị gặp chồng chị. Chị và chồng đã ở bên nhau đó giờ, và ôi nó là cả một hành trình. Chúng chị đã phải cố gắng nhiều, nhưng vì yêu nhau nên chúng chị còn cố gắng. Đấy là điều mà chú đã sai đấy, Daniel. Tình yêu là phải cố gắng. Trong quá trình cố gắng có rất nhiều c*t đ*i, nhưng cuối cùng tất cả đều xứng đáng, bởi vì hai đứa chị đã về với nhau. Tụi chị có hai đứa con đã lớn đùng, và tụi nó giờ cũng đang phải cố gắng đây. Chị cũng hiểu, Daniel ạ. Chị hiểu tại sao chú lại cảm thấy thế, nhưng một ngày kia chú sẽ tìm thấy. Chú sẽ tìm thấy tình yêu đích thực, và chị rất mong đợi tới ngày chú hiểu được hạnh phúc của tình yêu.” Nếu chị là vậy, nếu thật sự đấy là cách mà chị cảm nhận, thì em hi vọng là chị đúng. Bởi vì nếu như chị không đúng, nhỡ như mà chị sai, thì chuyện duy nhất có thể suy ra chính là hồi chị bằng tuổi em, chị đã quá sợ hãi chuyện phải ở một mình đến nỗi chị ép buộc bản thân chị phải yêu lấy một người.

[HẾT]

Daniel Sloss là một diễn viên hài độc thoại người Scotland, chuyên về những câu đùa kiểu “hài kịch đen”. Show Jigsaw của anh đã đem lại tiếng vang lớn và trở thành meme vì rất nhiều đôi đã chia tay sau khi xem show này.

Bài dịch này dịch nửa cuối của show, có cắt bớt một số đoạn không liên quan lắm.

3 bình luận về “Phép so sánh bộ trò chơi ghép hình – Daniel Sloss

  1. Ý tưởng của tui rất là hoang dại. Mong ko giật mình sau khi đọc:

    Bài trên đúng 100% ở điểm này:

    * tỷ lệ yêu nhau càng ít đi (vì ko tìm đc 1 nửa của mình), thì tỷ lệ sinh càng giảm bớt; tỷ lệ sinh càng giảm, thì dân số loài người Trái Đất càng bớt. Tới 1 lúc nào đó chỉ có 500 triệu dân trên toàn thế giới, là khớp mấy tiên tri đen tối ở Mỹ (dân số ko quá 500 triệu, dễ sống).

    * theo quan điểm tôn giáo, sinh vật càng cao cấp thì mật độ càng ít. Từ vi rút, vi khuẩn, động vật nguyên sinh, nấm, thực vật, thú… càng về trước càng đẻ nhiều, càng về sau càng đẻ ít. Quần thể trong 1 phạm vi hẹp càng ngày càng ít cá thể, ấy là con người, sinh đẻ ít nhất. Và con người là loài tân tiến nhất. Nghe đồn, tren trời, đi xa lắm mới gặp đc 1 người, mật độ càng ít dữ hơn.

    Quan điểm trên ko nói đúng / sai. Vì ko ai chứng minh đc nó ổn. Chỉ là nhận định tương đối.

    Cái này tui thấy mới đáng nhớ nè :)))))))):

    * Vụ ông chồng ở Đồng Nai chặt tay vợ mình trừng phạt tội ngoại tình: ok gã cầm thú, ko bàn… bàn cô vợ đi – cổ ko phải có tội vì ngoại tình, mà có tội vì ko dám ly dị mà lại dám ngoại tình. Ông chồng dám huỷ hoại vợ kiểu đó, ko nhiều thì ít, có bạo hành vợ – cô vợ có ngoài luồng cũng ko lạ đâu :))))))))

    * Đa phần VN mình, khi hôn nhân ko vừa ý, ko thể sống chung, cũng ko ai dám bỏ. Sợ ko tái giá đc, sợ cô đơn, sợ ko chỗ nương tựa… Đang nói cả những cặp chưa có con. Nhưng sâu trong lòng, vẫn muốn giải thoát, thế là lựa cách “đu dây”. Quan hệ lén lút với người khác, xem thử có phù hợp ko, có thể cắp vào ngay sau khi ly dị ko, rồi mới dám bỏ chồng bỏ vợ. Trong khi đó, chồng hoặc vợ còn lại thành lốp xe dự phòng. Lỡ bồ ko ổn, còn đường quay lại với chồng hoặc vợ.

    * Ko ai nghĩ tới: bị phát hiện ra thì đáng sợ cỡ nào. Hoặc kiểu “đu dây” đó vẫn là lợi dụng bạn đời hiện tại của mình. Thay vì nói rõ cho cả 2 1 cơ hội trong lúc ly thân ai nấy tìm người mới, ko đc thì quay lại. Đây là cách làm ăn trên ngồi tróc đối phương, hoặc lối sống thực dụng, sợ ko có người làm bạn lúc tuổi già, kiểu tâm lý yếu nữa.

    * Kể cả có kêu hãy ngoại tình trong khi ly thân, thì vẫn là nguy hiểm: hãy thượng tôn pháp luật, ly dị rồi ngoại tình hợp pháp :)))))))))))))

Bình luận về bài viết này