Chương 15:
Kiều Tinh Tinh đơ máy trong nháy mắt……
Mãi một lúc lâu sau, cô mới khô khốc đáp “Không có”, dịch chân để anh đi vào.
Kiều Tinh Tinh mơ hồ cảm thấy hình như anh đang mỉm cười. Anh đi vào ngồi xuống cạnh cô, hơi thở đàn ông nóng rực bỗng tấn công vào khắp các giác quan của cô.
.
Phim bắt đầu chiếu được vài phút, Kiều Tinh Tinh mới lấy lại tinh thần. Cô không khỏi hơi ảo não, mới nãy có phải cô bị thả thính không? Sao cô không thả thính lại nhỉ? Quả thực mất hết cả mặt mũi của showbiz rồi.
Khóe mắt cô hoài nghi liếc Vu Đồ một cái, anh đang tập trung nhìn màn hình lớn, gương mặt nhìn nghiêng đẹp đẽ mang vẻ chuyên chú và nghiêm túc……
Thôi được rồi……
Kiều Tinh Tinh thu hồi ánh mắt, cũng bắt đầu nghiêm túc xem phim. Mới xem mấy phút cô đã thấy hơi sai sai. Cô xem thì thấy hình như phim này kể về chuyện nhân vật chính theo đuổi ước mơ bất chấp sự phản đối của gia đình đúng không?
Cô nhớ lại ánh mắt cô đơn của Vu Đồ hôm anh nói muốn từ bỏ biển sao trời mênh mông……
Vu Đồ xem phim này có bị buồn không nhỉ?
.
Bộ phim rất thú vị, 90 phút hoàn toàn không buồn tẻ, vai chính cuối cùng đương nhiên vẫn kiên trì với mộng tưởng của cậu ta, hơn nữa đạt được sự ủng hộ của người nhà. Tiếng nhạc hết phim bắt đầu vang lên, người xem đều mĩ mãn ra về.
Kiều Tinh Tinh và Vu Đồ chờ đến lúc mọi người đi hết mới đứng dậy.
“Tớ đưa cậu về.”
Kiều Tinh Tinh gật gật đầu.
Trên đường về Vu Đồ hơi im lặng, cô trộm đánh giá sắc mặt anh, trong màn đêm trông anh có vẻ rất thờ ơ. Phát hiện ra cô đang nhìn anh, anh nghi hoặc nhướng mày với cô.
“Ừm, tớ không biết cốt truyện lại như thế.”
“Xem cũng hay.” Vu Đồ nói, “Người trong phim là một kẻ mơ tưởng may mắn.”
Kiều Tinh Tinh rốt cuộc nhịn không được, hỏi anh, “Lần trước cậu nói cậu muốn từ bỏ, tại sao vậy?”
Cô nhớ anh từng nói cha mẹ anh đã phản đối hồi anh đi thi đại học, “Vẫn là tại người trong nhà à? Nhưng hình như ông cậu của cậu cũng làm ngành hàng không vũ trụ mà? Sao cha mẹ cậu lại phản đối thế?”
Vu Đồ hơi ngẩn ra.
Kiều Tinh Tinh bỗng nhiên ngớ người, cô biết quá nhiều rồi! Cô vội vàng ngẩng đầu nhìn trời.
Nhưng Vu Đồ lại không nhảy sang chủ đề khác, anh nhìn cô, trong ánh mắt còn hơi vương ý cười.
Tầm mắt Kiều Tinh Tinh đành phải thu từ bầu trời về: “Chuyện đó…… Bội Bội……”
Vu Đồ gật gật đầu nói: “Tớ biết, bạn ấy biết hết chuyện bà tám của cả lớp.”
“…… Đúng là vậy ấy.”
Kiều Tinh Tinh vội nói sang chuyện khác, “Chẳng lẽ bố mẹ cậu còn chưa đồng ý sao?”
“Lúc tớ thi lên thạc sĩ họ đã đồng ý rồi.”
“Vậy tại sao thế?”
Ý cười nhàn nhạt trước đó đã hoàn toàn tan biến, Vu Đồ đáp sau một lúc lâu, “Lần trước bố mẹ tớ tới Thượng Hải, lại không nói cho tớ biết. Phải tới lúc dì bé gọi điện thoại cho tớ, hỏi tình hình mẹ tớ thế nào, có tốt không, tớ mới biết họ tới khám bệnh.”
“Lúc tớ tới tìm họ, họ ở một khách sạn nhỏ chỉ có mấy chục tệ một đêm, trong phòng còn có một ít bánh quy và mì gói.”
Kiều Tinh Tinh nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, nhưng không ngờ nguyên nhân này lại thường thấy, giản dị và khó lòng giải quyết như vậy. Cô hơi hối hận vì mình đã gặng hỏi tới cùng.
“Mẹ cậu không sao chứ?”
“Không sao, sợ bóng sợ gió một chút thôi.” Vu Đồ rũ mắt xuống, “Nhưng tớ chẳng thể nào không nghĩ tới, nếu bị gì thì sao? Tớ có năng lực để mẹ chữa bệnh một cách tốt nhất không?”
Anh tự giễu mà tự hỏi tự đáp, “Tớ không có. Tớ rõ ràng có thể có, nhưng tớ lại không có.”
Trong nháy mắt Kiều Tinh Tinh suýt thì định nói, tớ có thể giúp cậu. Nhưng cô biết lời này tuyệt đối không thể nói. Mãi hồi sau, cô mới hỏi: “Vậy tiếp theo cậu tính làm gì?”
“Chắc là vào ngành đầu tư tài chính thôi.”
Nhưng dù gì anh đã bỏ không ngành chính của mình quá nhiều năm, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu. Anh cười cười, giọng nói hơi ủ dột và tự giễu, “Từ nhỏ tớ đã tự phụ mình thông minh, ai ngờ đã 30 rồi mà chẳng làm nên trò trống gì.”
Kiều Tinh Tinh dừng bước chân, nhìn anh, nhất thời không nói nên lời.
Vu Đồ đứng một hồi, nói: “Đi thôi, khuya rồi.”
.
Đêm khuya tĩnh mịch.
Vu Đồ ngồi dựa trên giường hút thuốc, đầu óc hơi trống rỗng. Anh nghĩ có lẽ hôm nay anh đã hơi mất mặt.
Anh không biết tại sao anh lại nói nhiều như vậy với Kiều Tinh Tinh, thậm chí còn bại lộ sự thất bại sâu thẳm nhất trong đáy lòng. Chuyện về bố mẹ, anh còn chưa cả nói với thầy anh.
Màn hình di động bên gối sáng lên, anh cầm lấy, là tin do Kiều Tinh Tinh gửi sang.
Tinh Tinh: Tớ bỗng nhiên nhớ tới một câu, rất hợp với cậu.
Vu Đồ: Câu gì?
Tinh Tinh: Nè, Bạn đã là một chú thỏ nhìn thấy nhiều ngôi sao nhất.
.
Vu Đồ ngẩn ra một chút: Weibo của Thỏ Ngọc à?
Tinh Tinh: Ừa.
Sau đó cô gửi một đoạn tin nhắn thoại thật dài sang:
“Lúc nãy cậu nói thế tớ cứ nghĩ miên man mãi, sao cậu có thể nói chính mình không làm nên trò trống gì chứ. Cho dù bây giờ cậu muốn từ bỏ sự nghiệp hồi trước, làm lại từ đầu, nhưng trước kia cậu đã làm được rất nhiều việc mà. Tuy rằng không biết cụ thể cậu làm gì, nhưng tớ nghĩ nhất định là rất có giá trị, cho nên cho dù về sau cậu không làm công việc này nữa, cũng đừng phủ định quá khứ mà. Ít nhất cậu đã từng đấu tranh vì lí tưởng đó, so với chuyện chưa từng nếm thử đã thỏa hiệp, tớ cảm thấy ít nhất đây không phải là sai lầm.”
Tinh Tinh: Cố lên nhé thỏ thần!
.
Vu Đồ dụi điếu thuốc, một lát sau, anh lại ấn đoạn tin nhắn thoại rất dài kia nghe lại một lần. Giọng Kiều Tinh Tinh thật ra rất êm tai. Anh nhớ rõ hồi cấp 3, mỗi lần có hoạt động văn nghệ, cô đều sẽ lên sân khấu ca hát.
Anh không ngờ có một ngày cô sẽ nói với anh những lời như thế.
—— Cậu là một chú thỏ đã nhìn thấy nhiều ngôi sao nhất.
.
Đúng vậy, bất luận sau này anh làm gì, mười năm đã qua này, anh rốt cuộc đã không phụ lòng bản thân, bất kể kiên trì hay từ bỏ, ít nhất không nên cảm thấy đây là một sai lầm.
Ngón tay Vu Đồ ấn lên khung trả lời WeChat. Chính anh cũng không ý thức được, giờ khắc này nỗi lòng anh lại mềm mại như thế, thế nên lúc anh nhập chữ, tốc độ đánh chữ cũng thong thả đi nhiều.
Vu Đồ: Cảm ơn.
Vu Đồ: Cậu nên ngủ đi.
Vu Đồ: Ngày mai chúng ta bắt đầu đi rank.
Tinh Tinh:…… Ngủ ngon!
.
Vu Đồ cười cười, buông di động, đứng dậy đi đến trước cửa sổ.
Tầng không ngoài cửa sổ đen nhánh một màu, chẳng thấy được chút ánh sao nào. Anh nhớ lại ngày đó anh đi tìm cha mẹ, cũng là một buổi đêm đen tuyền thế này, anh còn nhớ rõ nỗi nghẹt thở trong lòng khi đẩy cánh cửa phòng khách sạn ra.
Trước kia dường như tất cả đều dễ dàng như trở bàn tay, cho nên anh chẳng hề để ý, cho rằng tự mình có thể giải quyết hết thảy. Sự trưởng thành có lẽ là cách để nói cho anh, anh cũng không phải có thể làm được tất cả mọi thứ.
Anh nghĩ, anh đã giúp bản thân hoàn thành ước mơ. Anh không nên tiếc nuối nữa.
[HẾT CHƯƠNG 15]
“Mình là một chú thỏ đã nhìn thấy nhiều ngôi sao nhất”. Đây là câu nói trên Weibo để mô tả về tàu tự hành không người lái Thỏ Ngọc Chơi Trăng của Trung Quốc. Thỏ Ngọc (Ngọc Thố) có bính âm là Yu Tu, đồng âm với tên của Vu Đồ. Đây là lý do tên nick của anh là Thỏ Ngọc.
Thỏ Ngọc đã tách khỏi tàu đổ bộ vào sáng sớm ngày 15 tháng 12 năm 2013 (giờ Bắc Kinh), đáp xuống bề mặt Mặt Trăng lúc 4 giờ 35 phút sáng ngày 15 tháng 12 và di chuyển trên đó, để lại một vết sâu trên bề mặt “chị Hằng”.
Thỏ Ngọc được thiết kế để vận hành được 3 tháng, nhưng nó đã vận hành hơn 2 năm trên mặt trăng, còn tồn tại lâu hơn tàu tự hành Lunokhod 1 năm 1970 của Xô Viết (11 tháng).
Nhớ lại cuộc đời mình, Weibo của Thỏ Ngọc có vẻ đã mãn nguyện, “Mình là một chú thỏ đã nhìn thấy nhiều ngôi sao nhất!”